Vợ của ta là quận chúa
Phan_28
Kích động vạn phần, ta đứng trước y quán cầm tay Tần cầm cô nương, thanh
âm run rẩy hỏi: "Ngươi có nhớ Hùng Thập Đại không? Hùng trong con gấu, một ba
bốn năm sáu bảy tám chín thập, Đại trong lớn nhỏ, ngươi có nhớ không?"
Tần Cầm cô nương vẻ mặt kinh hãi: "Ngươi là gì của hắn? Làm sao ngươi biết
Hùng đại ca? Làm sao ngươi biết ta?"
"Ta... Ta cùng hắn... Chúng ta..." Ấp úng không nói lên lời, giờ làm thế nào ta
giải thích quá trình gặp Hùng Thập Đại đây.
Linh cơ vừa động, trước tiên nói Tần cầm cô nương chớ đi, rồi thật nhanh
chạy vào trong phòng, cứng rắn kéo cây kiếm nặng chết người kia ra, thả ở trước mặt
Tần Cầm cô nương.
"Đây là... Hùng đại ca..." Tần Cầm cô nương che miệng, kinh ngạc nhìn ta,
"Hắn từng nói chỉ đem thanh kiếm này đưa cho người rất tôn trọng, ngươi... Ngươi rốt
cuộc là ai?"
"Ách..." Ta kéo kéo khóe miệng, Hùng Thập Đại, nguyên lai ngươi tôn trọng
ta như vậy a, "Ta... Ta là đệ đệ kết bái của hắn, Hùng đại ca từng nói với ta về ngươi."
"Ngươi... Vậy hắn..." Tần Cầm cô nương tựa hồ có điểm kích động, "Hắn ở
bên trong?"
"Không phải, hắn không ở trong này." ta hít sâu một hơi, cố gắng để tâm tình
mình vững vàng, "Ngươi nguyện ý theo ta cùng đi tìm hắn không?"
- 442 -
Tần Cầm cô nương ngẩn người, nét mặt hốt hoảng. Nàng… thế nhưng lại do
dự sao.
"Hùng đại ca, hắn luôn luôn không quên được ngươi." ta hỏi, "Ngươi nguyện
ý đi gặp hắn không?".
Tần Cầm cô nương vẫn là vẻ mặt do dự.
Đúng vậy a, đã nhiều năm như vậy, cho dù tìm được Tần Cầm cô nương rồi,
cũng không biết những năm gần đây nàng xảy ra chuyện gì. Có lẽ người ta đã thành
thân rồi, cũng có lẽ người ta không còn yêu Hùng Thập Đại, có lẽ... Vậy ta vớ vẫn
chộn rộn cái gì a. Lúc này đây ta mới để ý đến trang phục của nàng, trên người không
có lăng la tơ lụa, phía sau cũng không có nô bộc hầu hạ, nàng mặc vải bố y, một mình
đi đến y quán mua thuốc... Rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì?
Khi ta còn đang xấu hổ không biết nói gì, Tần Cầm cô nương đột nhiên nói:
"Đi, đi tìm hắn. Bất kể thế nào ta cũng phải gặp hắn một lần."
Ta thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Vậy khi nào thì..."
"Bây giờ." Nét mặt nàng kiên định.
"Ngươi... Không cần chuẩn bị gì sao?" Cũng quá nhanh đi.
Tần Cầm cô nương lắc đầu cười khổ.
- 443 -
Ta lẳng lặng nhìn nàng chua sót cười, cũng lập tức gật gật đầu. Hẳn là đã có
rất nhiều chuyện xảy ra.
Nói rồi~ ta liền đi ~
Thoát khỏi căn nhà trống rỗng, thoát khỏi Nhị sư huynh, tùy tiện thu thập một
ít hành lý, ta cùng Tần Cầm cô nương lên đường tìm Hùng Thập Đại.
Mấy ngày đầu hoàn hảo, đoạn đầu thì ngồi trên xe ngựa, nhưng quãng đường
còn lại thì phải cần đi bộ.
Vì thế nên ta lạc đường.
Trời mùa thu, ánh mặt trời vẫn còn gay gắt, ta tin chắc mình đã tới giữa sườn
núi, nhưng lại chẳng hề tìm thấy sơn trại của Hùng Thập Đại ở nơi đâu.
"Tần Cầm cô nương, ngươi trước tiên đến tàng cây nghỉ ngơi chút đi, ta đi
trước... Thăm dò đường..." Chính mình nói ra câu này thật thấy ngượng ngùng.
"... Nha." Mang theo ánh mắt hoài nghi, Tần Cầm cô nương buông hành lý,
ngồi dưới tàng cây nghỉ dưỡng. Từng thề son sắt muốn dẫn đối phương đến nơi của
Hùng Thập Đại, giờ lại luôn luôn ở trong rừng đảo quanh, người ta muốn không nghi
ngờ cũng chẳng được.
Mấy ngày nay không hiểu vì sao bọn ta đều không nói chuyện, ta cũng
ngượng ngùng cùng nàng tán gẫu, chuyện xưa của nàng ta nghĩ nên để Hùng Thập Đại
làm người đầu tiên giải thích thôi.
- 444 -
Buông hành lý, cùng với thanh kiếm nặng chết người xuống —— không biết
tại sao, ta cảm thấy nhất định phải mang theo thanh kiếm này bên người, nhất là khi đi
tìm Hùng Thập Đại.
Nói là thăm dò đường, nhưng thật ra là muốn tìm người đi đường hỏi chút.
Người đi đường a người đi đường, ngươi ở đâu a, người đi đường ~
Người ta nói vận khí cũa ta tốt không phải là sai, cách đó không xa thật sự có
một người đang đứng ~ Thành Nhược Hề, xem ra vận may của người không tồi a.
Ta vội vàng bước nhanh tới trước, dựa theo bóng dáng, dường như đối phương
là nữ tử, vì thế ta hô: "Cô nương? Cô nương?"
Nàng nghe được tiếng ta gọi, xoay đầu lại nhìn ta.
Ta không kiềm được sửng sốt.
Lãnh diễm —— Đây là mạo từ duy nhất ta có thể nghĩ đến để hình dung cô
gái này. Một đôi mắt xếch mang theo sợi dài, lại hơi có nét tàn nhẫn nhìn ta, đôi lông
mày nhỏ của nàng nhăn lại, thể hiện rõ tâm tình nàng lúc này không thoải mái, hấp
dẫn ánh mắt nhất chính là môi son đầy đặn, nằm giữa khuôn mặt trắng nõn, lại đặc
biệt đỏ tươi như một một đóa hoa nở rộ được nàng ngậm trên miệng. Gió rất to, khiến
cả người nàng như theo gió phiêu động, thoáng chốc để cho ta nghĩ mình gặp yêu tinh
tu luyện trong núi sâu —— đúng vậy, yêu tinh, không phải tiên nữ —— đây chính là
những cảm giác khuôn mặt kia mang đến cho ta.
Mất một hồi tĩnh lặng ta mới tỉnh ngộ, bước tới gần đó hơn: "Cô nương, ta
- 445 -
muốn hỏi đường một chút."
Lời vừa thốt ra cô gái lại nhíu mày càng chặt, trong ánh mắt như phát ra ngoan
kình (sự tàn nhẫn). Khí trường đó làm ta không dám nhìn thẳng nàng, chỉ có thể lia tầm
mắt, miệng lúng túng tìm câu từ: "Ngươi... Ân?" Chợt phát hiện cô gái này đang đứng
trên vách núi, cách vực sâu vạn trượng chỉ một bước chân!
"... Phía trước là vách núi a!" Người này sao lại đứng bên vách núi ngắm
phong cảnh?? Ta nhịn không được kêu to, "Cô nương, ngươi đứng ở nơi đó để làm gì?
Ngắm phong cảnh cũng đâu cần phải gần như vậy a! Hơn nữa gió mạnh, thân mình nữ
hài tử gió thổi nhiều không hảo!" Mấy câu nói sau tựa hồ nói ra như vô lực, nhưng ta
cũng chẳng có thể nghĩ đến gì khác.
Nàng rốt cục mở miệng, đóa hoa đỏ tươi kia khẽ động: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta..." Bây giờ còn thời gian đàm luận vấn đề này sao?? Ta muốn đến gần,
nhưng vừa nhìn thấy vách núi hai chân lại phát run, chỉ có thể nhát gan nói, " Thực xin
lỗi, ta hơi sợ độ cao, không cách nào tới quá gần..."
Mặt nàng vẫn không chút thay đổi nhìn chằm chằm ta, đôi mày không buông,
ngoan kình trong ánh mắt không tăng cũng không giảm.
Ta tiếp tục kiên trì khuyên: "Cô nương, ngươi đừng đứng ở đây lâu quá,
không cẩn thận sẽ ngã xuống mất, sinh mệnh rất trân quý a!"
Nàng sửng sốt, nhưng lại lập tức khinh thường mỉm cười, trong mắt ngoan
kình càng mạnh, thanh âm cũng lạnh lùng: "Ngươi đã từng yêu một người không nên
- 446 -
yêu chưa?"
Gì thế này... Người này chẳng lẽ nãy giờ hoàn toàn chẳng để ý, hay là nghe
không hiểu điều ta nói sao... Hay, nàng thật sự là yêu tinh trên núi tu luyện... Nghĩ đi
nghĩ lại, ta không khỏi sợ run cả người.
Ta cả gan mở miệng, lại phát hiện thanh âm mình đã không ngừng run rẩy:
"Ta, ta... Chỉ là muốn, muốn hỏi đường mà thôi..."
Sắc mặt nàng vẫn không chút thay đổi nhìn ta.
Ách, lúc này có lẽ ta nên nói gì để thoát thân, nghe Nhị sư huynh thường nói,
thà rằng tin là có, không nên tin là không, dù sao vẫn cần tôn trọng quỷ ma nha quái
này.
Vì thế vội vàng ôm quyền hành lễ, một bên yên lặng hướng thân mình lui về
phía sau, ta nói : "Cô nương, nếu ngươi không tiện trả lời, vậy... vậy đến đây từ biệt."
Ta thoát rồi...
"Đứng lại." Chẳng ngờ đối phương lại ngay lập tức mở miệng, không chỉ có
diễn cảm lạnh, mà thanh âm cũng lạnh. Để ta vốn đang kinh hãi liền ngay lập tức bật
người bất động —— thậm chí ngay cả nói cũng không dám.
Ta thật sự chỉ là muốn hỏi đường một chút mà thôi...
- 447 -
【 67 】
"Câu hỏi của ta, ngươi vẫn chưa trả lời." Môi son nàng khẽ mở, thanh âm lạnh
như băng như hợp với dung nhan không chút biểu tình của nàng.
"...Ta có từng yêu người không nên yêu chưa?" Ta đem vấn đề lặp lại lần nữa,
tranh thủ thời gian tự tìm biện pháp thoát thân.
Nàng kia ngước cằm, không nói gì. Ít nhất cũng nên đáp một tiếng chứ, "Ân"
một chút cũng được mà, để mọi việc càng thêm xấu hổ.
"Ách..." Ta chỉ có khó khăn hồi đáp, "Không nên yêu người--..."
...Làm sao có thể không có.
Người ta yêu nhất, cũng chính là một người không nên yêu. Nhưng làm sao ta
có thể nói điều đó với một nữ tử lớn mật đứng bên vách núi ngắm phong cảnh?
Tựa hồ không kiên nhẫn chờ ta trả lời lâu như vậy, nàng lại mở miệng nói,
trong thanh âm lộ vẻ khinh thường: "Cho nên, đừng dễ dàng nói ra lời nhàm chán sinh
mệnh rất trân quý."
Ta sửng sốt hỏi: "... Tại sao?"
- 448 -
Đôi lông mày nhỏ của nàng nhíu lại, "Ngươi thấy ta cần trả lời câu hỏi của
ngươi sao." Nàng đây là câu hỏi, hay là trần thuật vậy, chẳng qua không phải nói
thẳng "Ta không muốn trả lời câu hỏi của ngươi". Đại tỷ, nếu không cần cùng ta tán
gẫu, vậy để cho ta đi nha ~
Ta bắt đầu cảm thấy chán ghét nàng.
Nàng xinh đẹp, nhưng lòng của nàng lại xấu, không quý trọng sinh mệnh,
không đẹp. Ta tùy hứng cho rằng như vậy.
Khi trong lòng ta vẫn đang thẳm nhủ, nàng lại đột nhiên cười, cặp mắt xếch
cùng đôi môi đỏ tươi yêu mị đến khiến ta sợ hãi.
"Ngươi cho rằng ta ở nơi đây ngắm phong cảnh?" Nàng hỏi.
"Không thì làm gì." Ta tận lực nhường ngữ khí của mình nghe sao thật khinh
thường như nàng, nhưng hiệu quả dường như rất yếu.
Quả nhiên, nàng khẽ phì cười, tiện đà xoay người đối mặt với vách núi, chậm
rãi nói: "Ngươi có tin, ta sẽ nhảy xuống không." Lại thêm một câu hỏi trần thuật.
"Ngươi đừng nói giỡn được không, ta thực sự chỉ muốn hỏi đường, để chút
nữa còn đi... Ngươi làm gì thế?!" Ngay tức khắc ta ngừng miệng, bởi nàng lúc này đã
xoay người đối mặt với ta, trên môi nở nụ cười quỷ dị, từng bước một giật lùi, chậm
rãi tiến gần vách núi bên cạnh, thẳng đến khi gót giày nàng đã một nữa vượt qua mép
núi, mới ngừng lại.
- 449 -
Gió mãnh liệt thổi, tà váy nàng theo gió càng không ngừng phiêu động, khiến
ta bất ngờ hơn chính là, thân hình hơi gầy của nàng đứng sát bên vách núi lại không
chút lay động—— nếu đó là ta chắc đã sớm bị gió thổi bay!
"Ngươi... Ngươi điên rồi." Ta sững sờ nói.
"Nếu sống chỉ để bị giày vò, vậy thì còn ý nghĩa gì." Nàng nói rồi hơi hơi
ngưỡng mặt lên, che dấu tươi cười, ánh mắt trong phút chốc trở nên trống rỗng, thanh
âm cũng mơ h ồ. Tựa như không phải đang nói cùng ta, mà chỉ là đang tự thì thầm.
"Ngươi... Ngươi đừng..." Thân mình ta run rẩy đi đến hướng nàng, có cảm
giác nữ nhân này chẳng hề nói giỡn, nàng đích xác sẽ nhảy xuống nếu ta không ngăn
cản.
Cánh tay nàng chậm rãi mở ra, ống tay áo rộng tung bay trong gió, đầu cũng
ngưỡng lên, hai mắt đã chậm rãi khép lại.
Ngàn vạn lần đừng ở trước mắt ta nhảy xuống, ta tuyệt đối không chịu nổi
kích động như vậy đâu, ta sẽ hận ngươi hận đến chết, cho dù ngươi đã biến thành quỷ.
"Yêu một người không thể yêu mà thôi! Có cái gì không được?!" Ta vừa rống
to vừa chậm rãi di chuyển tới hướng nàng, hai chân run rẩy bởi cảnh vật kinh sợ bên
kia vách núi... Ta không sợ - ta không sợ - ta không sợ - ta không sợ, Thành Nhược Hề
ta không sợ trời không sợ đất...
"Không phải ngươi muốn cùng ta nhảy chứ." Không biết từ lúc nào, Nữ nhân
điên kia đã mở mắt, cặp mắt xếch yêu mị hướng nhìn ta, mang theo hơi hơi ý cư ời.
- 450 -
Ta nghe được tiếng chuông vang lên trong trẻo, hình như là từ người nàng
vọng ra.
"Ngươi tự mình hại mình như vậy, là vì cái gì?!" Ta đã đến thật gần, có lẽ chỉ
còn cách vách núi kia hơn hai bước.
"Không tồi, có một cái đệm lưng." Nàng nói xong vươn tay hướng phía ta,
dường như muốn song song cùng ta nhảy núi.
Thành Nhược Hề, ngươi rốt cuộc là đồ gì hả, ngay cả tên của nữ nhân điên
chưa biết mà chết, ngươi lại có liên can gì đâu?!
Bất quá nàng chìa tay ra lại có cơ hội tốt. Ta ôm lấy cổ tay nàng, sau đó không
nói một lời lập tức nắm chặt kéo về phía sau.
... Kéo. Không. Được.
Một chút cũng không - di – động.
Ta đột nhiên tỉnh ngộ, nữ nhân điên này biết võ công! Hơn nữa không phải chỉ
là loại công phu mèo ba cẳng!!
"Thế nào, muốn cứu ta?" Nàng cười, vẫn là vẻ mặt khinh thường.
Hiện tại ta cùng nàng dựa vào nhau gần như vậy, ta mơ hồ còn ngửi được
hương khí trên người nàng truyền đến, hình như là mùi hoa nào đó, cho dù gió quét
lớn như vậy, ta lại vẫn có thể ngửi được. Nếu không có gió thôi, vậy mùi này sẽ đặc
- 451 -
đến bao nhiêu! Thanh âm leng keng liên tục cất lên bên tai, vốn khi nghe nó phải luôn
cảm thấy dễ chịu, nhưng giờ nó lại khiến ta vô cùng buồn bực.
"Ngươi điên rồi!!" Ta bị gió thổi đến mở mắt không ra, thanh âm vừa thoát
khỏi miệng cũng theo gió cuốn bay đi, khiến ta không thể cất lên tiếng hét.
Nàng cười, đôi môi đỏ đến chói mắt, khóe miệng lại hơi vểnh lên phía trước.
Dù không cần nói điều gì, cũng thể hiện rõ cho ta biết, một câu ta nói nàng cũng
không thèm để ý.
"Đáng giá sao?! Cứ như vậy chết??" Ta quát, nhưng bởi vì gió lớn, thanh âm
nhỏ đến thương cảm.
Nàng rốt cục mở miệng lần nữa, âm lượng rất nhỏ, nhưng cũng để ta nghe
được rõ ràng: "Làm sao ngươi biết, ta đáng sống." Thậm chí cả ngữ khí lạnh như băng
đó ta cũng đều nghe được rành mạch.
"Ngươi biết ta sao, ngươi hiểu ta sao." Nàng thản nhiên thuyết, diễn cảm lạnh
như băng.
Đúng vậy, ta không biết nàng, nàng cũng chẳng biết ta, ngay cả tên của nàng
là gì ta cũng không biết. Một người đã trải qua những gì, đã có những chuyện gì,
người khác tuyệt đối không cách nào tự mình cảm thụ. Có đáng sống hay không, ta có
tư cách giúp nàng định nghĩa sao?
Nàng chợt hơi hơi ngước cằm, nhìn về nơi sau lưng ta nói : "Người đó là tới
tìm ngươi sao."
- 452 -
Ta quay đầu, nhìn thấy bóng dáng Tần Cầm cô nương xa xa.
"Không muốn chết thì buông tay còn kịp…" Nàng cười, "Nếu có duyên, hỏi
đường hẹn đến kiếp sau đi."
Ta quay đầu lại thấy nàng mỉm cười, mặt mũi càng thêm tối tăm. Buông tay đi
Thành Nhược Hề, nữ nhân điên này không đáng để ngươi chôn cùng! Chính là tay lại
chẳng chút nghe lời, gắt gao cầm lấy cổ tay nữ nhân điên, quẳng đi cũng quẳng không
được.
Ta cảm giác được nàng bước về sau một bước, thân mình cũng hướng về sau
thối lui, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Nàng nhìn ta, ta nhìn nàng.
Ta không thể nói lên lời nào.
Buông tay đi —— ta tự nhủ với mình vạn lần —— chính là nếu buông tay, nữ
nhân này sẽ ở trước mặt ta ngã xuống vực sâu, còn nếu không buông tay, ta và nữ
nhân điên này đều sẽ cùng nhau ngã xuống vực.
Vì cái gì, ta còn gắt gao cầm lấy cổ tay nàng, ta cùng nàng có cảm tình hảo
đến nỗi có thể bồi nàng đi tìm chết sao??
Nàng như cũ không hề chớp mắt nhìn ta, mùi hương dường như càng thêm
nồng đậm, con ngươi nàng có màu nâu nhạt, ta cơ hồ có thể nhìn thấy sâu bên trong.
- 453 -
Cảm giác được chân còn lại của nàng cũng hướng phía sau bước, ta ngừng thở,
dùng sức kéo mạnh cánh tay nàng, hai chân cũng cố gắng lui về phía sau.
Thân thể của nàng ngã xuống, nhưng trên mặt vẫn đang mỉm cười.
Ta cũng bị kéo về phía trước.
Điên rồi - điên rồi - điên rồi - điên rồi - điên rồi.
Không có bị người đánh chết, mà lại là bồi người ngã chết.
Không thể, ta không thể chết.
Tấn Ngưng, Tấn Ngưng.
Mặc dù biết chính mình có sống tiếp cũng chẳng thể được gặp nàng, nhưng dù
như vậy, ta vẫn không muốn ly khai, không muốn rời khỏi thế giới có Tấn Ngưng tồn
tại, ta muốn cùng nàng có một chút liên hệ, dù mối liên hệ này chỉ là tồn tại cùng một
thổ cư, sống cùng trong một niên kỷ.
Thân thể lại hoàn toàn chẳng nghe theo suy nghĩ, ta vẫn không thể buông tay,
trong khoảng khắc nàng ngã xuống, ta cũng bị kéo theo về phía trước. Chân rơi xuống,
thắt lưng rơi xuống, ta không còn kịp suy nghĩ, chỉ nghiêng thân mình dùng tay kia
bình tĩnh hướng chung quanh cầm nắm, ông trời, để cho ta nắm lấy những thứ gì cũng
được, đừng cho ta ngã xuống, đừng cho ta chết.
Rồi ta nắm được.
- 454 -
Hình như là rễ cây, ta mau chóng nắm nó thật chặt.
Thân mình ta dừng lại, trừ bỏ cánh tay nắm chặt lấy rễ cây, toàn bộ nơi khác
trên thân thể đều lơ lững treo trên không trung.
Ta làm sai cái gì chứ, ta chỉ là muốn... hỏi đường thôi mà.
Hung hăng siết chặt cổ tay kia không chút nào lơi lỏng. Ta không dám quay
đầu xuống nhìn, cũng không rảnh quay đầu để nhìn, chỉ cảm thấy khí lực của mình
như dần biến mất. Ta cắn răng, gồng cứng thân mình.
"Thành công tử!!" Tần Cầm cô nương đã chạy tới.
Mau. Cứu. Ta.
Đáng tiếc ta nói không ra lời.
Tần Cầm cô nương ngồi xổm người xuống, nắm lấy cái rễ cây tay ta bắt được,
liều mạng lôi kéo về phía sau, nhưng vẫn không một chút suy chuyển.
Đây là đương nhiên, ta còn dắt theo một người khác mà, làm sao có thể kéo
lên được.
"Hừ, đừng giả bộ làm người tốt bồi chết, buông tay đi." Ta nghe thanh âm nữ
nhân điên từ sau truyền đến.
- 455 -
Vì cái gì, vì cái gì trong gió mạnh mẽ như vậy, ta phải rống lên mới có thể
nghe được thanh âm của mình, còn nàng thì giống như chẳng cần khí lực, nhẹ nhàng
mà nói chuyện, ta vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Ta tức giận, hơn nữa là cực kỳ tức giận như thế này.
Dùng hết khí lực toàn thân, ta rống to từng chữ: "Ngươi! Câm! Miệng! Cho!
Ta!!!"
Kỳ thật ta muốn rống là "Mẹ nó! Ngươi câm miệng cho ta", nhưng lý trí bảo
hộ hình tượng vẫn còn tồn tại.
Tần Cầm cô nương tựa hồ bị ta hù sợ, sững sờ nhìn ta.
Nàng hẳn là không biết phía dưới ta còn treo một người.
Càng ngày tình hình càng xấu, Tần Cầm cô nương không biết làm cách nào,
mà khí lực của ta cũng gần cạn kiệt.
Đừng giỡn chứ, Thành Nhược Hề ta làm sao có thể chết ở nơi này.
Ta cảm giác được cổ tay liều mạng nắm kia đang dần dần trượt, từng chút,
từng chút, từ cổ tay rồi đến bàn tay.
Phải rớt sao, nàng muốn ngã rơi xuống sao.
Ta nắm không được, thật sự đã tận lực rồi.
- 456 -
Đột nhiên, sức nặng trên tay hoàn toàn biến mất, ta tưởng rằng mình đã không
kiên trì mà buông tay, nhưng ngay sau đó, mùi hương nồng đậm phả vào mặt, và tiếng
chuông lanh lảnh cất bên tai, chỉ cảm thấy thân mình bị người ôm ngang, nhẹ bẫng
tiến về phía trước, nháy mắt ta đã bên vách núi.
Chân vừa chạm tới mặt đất, thân thể cũng mềm.
Đầu một mảnh trống không.
【 68 】
Ta thử đi vài bước, lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, ngay lập tức phía sau
một cánh tay đưa tới đỡ ta.
Muốn giãy thoát ra, lại bởi toàn thân vô lực chỉ có thể dựa vào trong ngực
nàng, thở phì phò từng ngụm. Mùi hương càng đậm tựa như sương khói vô hình đem
ta bao phủ, để cho ta càng khó chịu hơn.
Nhưng có lẽ điều khiến ta khó chịu không phải mùi hương kia, mà là người
này.
Ta thiếu chút nữa đã chết cũng bởi người này.
- 457 -
"Không có bản lĩnh thì đ ừng cứu người, lãng phí thời gian của ta." Nàng đột
nhiên nói, thanh âm gần ở bên tai.
Nộ khí của ta tựa như đại phát, liều chết bật người giãy giụa ra, rồi quay đầu
về phía nàng vừa thở vừa nói : "Ngươi... Ngươi..." Ngươi đến nửa ngày vẫn chưa nói
thêm được gì, ta chỉ có thể cắn răng một cái, nói : "Tần Cầm cô nương, chúng ta đi."
Tần Cầm cô nương cũng rất hiểu chuyện, chẳng nói gì đi tới bên cạnh ta, dìu
dắt ta trở về.
"Thành công tử, các ngươi cuối cùng là.." Bước bên cạnh, Tần Cầm cô nương
dường như cũng không kìmđược nữa, thấp giọng hỏi.
"Một lát nữa thôi, ta sẽ giải thích với ngươi..." Ta vẫn còn chưa bình phục,
nhưng điều tối trọng yếu hiện tại là, phải thoát khỏi nữ nhân điên phía sau kia.
Kiên quyết chẳng thèm quay đầu ta rời đi, nữ nhân điên kia cũng không kêu
lại, như vậy càng tốt, để cho chúng ta như hai đường kẻ chỉ gặp nhau duy nhất một lần
trong đời đi, vượt qua giao điểm rồi sẽ càng đi càng xa, không bao giờ ... gặp lại nữa.
Mà lại nói, chẳng lẽ nữ nhân điên này thật sự là tới nơi đây tự sát? Tới nhảy núi sao?
Ai, nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao ta không muốn lại cùng người như vậy
có bất kỳ liên quan.
"Thành công tử, khi ngươi vừa đi ra ngoài dò đường, ta gặp hai người qua
người, bọn hắn ở gần đây, vừa vặn có thể cho chúng ta tới nhà nghỉ tạm." Tần Cầm cô
nương lại nói.
- 458 -
"Thật sự? Thật, thật tốt quá..." Ta một bên thở một bên gật đầu, sớm biết thế
vừa nãy chẳng thèm giả bộ đi dò đường, sẽ không phải gặp nữ nhân điên, thậm chí
thiếu chút tánh mạng cũng chẳng còn, thật xấu hổ. Trên người vẫn phảng phất mùi
hương của nữ nhân điên kia lưu lại, khiến ta thực hận sao gió lại không thể thổi quét
hương vị kia đi.
"Ơ! Là A Thành a?" Thanh âm quen thuộc từ không xa truyền đến.
"Cha, cha đừng như vậy kêu Thành... Thành công tử." lại một thanh âm khác
quen thuộc.
Ta ngước mắt lên. Trông thấy bóng dáng hai người xa xa, thở lại càng thêm
lợi hại.
Một vị lão đầu, cùng một thiếu nữ.
Nói rõ hơn thì, hai người kia chính là Bạch Đái lão nhân cùng Bạch Diệp Nhi.
Thật đúng là đời này không thoát khỏi.
"Ta nói mà, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại, A Thành." Bạch Đái lão nhân
thần sắc cực kỳ vui vẻ, cười đến không thấy mắt đâu.
Được rồi, ít nhất không cần sợ tìm không ra Hùng Thập Đại.
Chúng ta theo Bạch Đái lão nhân và Diệp Nhi đi tới một thôn trang nho nhỏ,
kỳ thật cũng không thể nói là thôn trang, nó thậm chí vốn chỉ có năm sáu gian nhà nhỏ
- 459 -
của mấy gia đình.
Mùi hương lưu lại của nữ nhân điên kia cũng đã dần dần phiêu tán, ta lại cảm
thấy thân mình run lên, tự hỏi không biết nữ nhân điên kia có còn đứng bên vách núi?
Chẳng lẽ nàng thật sự muốn tự sát sao? ... Tại sao ta lại nhớ tới nàng chứ? Thật là…
Ta bật người lắc đầu giúp mình tỉnh táo lại.
Bước vào trong nhà Bạch Đái lão nhân, mọi thứ đều ngăn nắp chỉnh tề và thật
đơn giản, như mọi gia đình nông gia khác, hơn nữa còn có mùi thuốc đông y vô cùng
quen thuộc khiến ta cảm thấy thân thiết.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian